Sâu lắng một giọng thơ

24/11/2017 | 08:23 GMT+7

Học ngành chẳng dính dáng đến nghệ thuật, nhưng nhà thơ Đặng Hiếu lại theo nghệ thuật với niềm đam mê !

Công việc kế toán khô khan không ngăn được cảm xúc anh đến với thi ca…

Làm thơ để thấy yêu hơn cuộc sống này

Đặng Hiếu là người con của đất Vị Thanh. Có lẽ vì sự nghiền ngẫm, nhiều suy tư, ưa thả hồn theo những dòng hoài niệm mà anh tập tành sáng tác từ thời còn ngồi trên ghế nhà trường. Anh nói, tình thầy trò, tình yêu trong sáng của tuổi học trò luôn là nguồn cảm xúc và anh cứ… liều viết ra cảm xúc đó, hồi mới viết chỉ để riêng cho mình đọc chứ không dám đưa cho ai. Đó cũng chỉ là những kỷ niệm ngây thơ, cảm xúc của tuổi mới lớn, chứ anh không hề nghĩ rằng đó chính là những xúc cảm ban đầu tạo nên tố chất của một nhà thơ sau này.

Rồi khi rời ghế nhà trường, anh vào quân ngũ. Những tháng năm đời lính lại cho anh nguồn cảm xúc mới. Nhiệt huyết của tuổi trẻ lại được trui rèn trong môi trường khắc nghiệt, đã giúp cho những vần thơ của anh sâu lắng, cứng cỏi và chín chắn hơn. Dù vất vả nhưng vần thơ của người lính trẻ ấy vẫn trong trẻo, hồn nhiên và lãng mạn. Đó chính là sức mạnh giúp anh quên hết nhọc nhằn, vững bước đi về phía trước:

Rừng treo nghiêng đỉnh núi

Trăng về vờn bóng mây

Hành quân anh nhẹ bước

Hoa rừng thoảng hương say

Ba lô anh mang nặng

Thư tình em bên vai

Bướm đùa trêu trước mắt

Tiếng cười cùng tiếng ai

(Hành quân)

Anh làm thơ, viết truyện ngắn để giãi bày tâm tư, tình cảm, để thấy yêu hơn cuộc sống này vì mỗi một ngày qua giúp anh tận hưởng cuộc sống đầy thi vị…

Chắt chiu cho ước mơ lớn

Không lâu sau đó, anh bị bệnh và được ra Bắc điều trị. Dù mệt, nhưng chuyến đi ấy đã để lại trong anh nhiều kỷ niệm. Sau thời gian điều trị, anh xuất ngũ, về quê hương  Vị Thanh bắt đầu công việc văn phòng, được đi học đại học chuyên ngành tài chính - ngân hàng. Năm 2006, anh về công tác ở Hội Khuyến học tỉnh và gắn bó cho đến bây giờ. Công việc kế toán khô khan, toàn những con số, cứ nghĩ sẽ làm cho tâm hồn anh bớt bay bổng, lãng mạn. Nhưng giai đoạn này anh viết nhiều hơn, thơ lẫn truyện ngắn. Rồi anh tham gia vào Hội Văn học Nghệ thuật, được gặp và giao lưu nhiều bạn bè văn nghệ sĩ, đi nhiều hơn. Chứng kiến nhiều sự đổi thay của quê hương sau chiến tranh và sự vươn mình hôm nay để hòa nhịp cùng cuộc sống, thơ của anh đong đầy xúc cảm và sâu lắng, như nhịp đập của trái tim hòa vào tình yêu quê hương nồng ấm. Anh viết nhiều hơn, về vẻ đẹp của quê mình với đa dạng cảm xúc, ngọt ngào, đầy lãng mạn và tràn niềm tin yêu. Dòng Xà No hiền hòa, trải rộng với hình ảnh thơ mộng đêm trăng làm đắm say lòng người:

Mênh mang mênh mang

Con sóng lang thang

Đâu đây tiếng đàn

Ngân vang ngân vang

Em khua mái chèo

Vầng trăng trôi ngang

Chiều nay tôi say

Xà No hoa mộng

Lòng rung phím đàn

Tình tang tình tang

(Duyên dáng Xà No)

Đọc thơ anh, người đọc cảm nhận sự ngọt ngào, sâu lắng được chắt chiu, nuôi dưỡng bằng tình yêu quê hương sâu thẳm tận tâm hồn. Anh viết ít, nhưng mỗi vần thơ là tình cảm, là máu thịt, nó xuất phát từ tình yêu quê hương hồn hậu. Anh cảm nhận điều này sâu sắc, bởi anh từng trải qua nhiều thăng trầm cuộc sống, tạo nên trang viết nhiều xúc cảm. Anh chia sẻ, anh còn một tâm huyết là sẽ viết hồi ký về cuộc đời người lính  nhiều trải nghiệm, đặc biệt là chuyến đi ra Bắc chữa bệnh để lại ấn tượng rất sâu đậm trong lòng anh. Đến bây giờ đã hơn 30 năm, anh chưa từng quên một chi tiết nào. Anh đã nghĩ được cái tên là “Trên tuyến đường ra Bắc” cho cuốn hồi ký. Sau khi hoàn tất quyển hồi ký này, anh sẽ gom hết những vần thơ, truyện và cả hồi ký để làm một tuyển tập riêng cho mình…

Tất cả vẫn đang còn ở phía trước và anh đang chắt chiu, tranh thủ để biến ước mơ thành hiện thực.

Bài, ảnh: VĨNH TRÀ

Viết bình luận mới
Tin cùng chuyên mục
Các tin khác
Xem thêm >>